Dưới sự theo dõi của 5 máy ảnh tốc độ cao, một con chim nhỏ màu xanh nhạt tên Gary đang chờ tín hiệu bay. Diana Chin, một sinh viên tốt nghiệp tại Đại học Stanford và huấn luyện viên của Gary, chỉ ngón tay của mình vào nhánh cây cách đó khoảng 20 inch. Điều đáng chú ý ở đây là nhánh cây được phủ bằng vật liệu chống dính Teflon, khiến nó trơn nhẵn hơn bình thường.

Việc hạ cánh thành công của Gary trên Teflon – và trên các vật liệu khác nhau – đang dạy các nhà nghiên cứu cách họ có thể tạo ra những cỗ máy đáp xuống như một con chim.

Robot trên không hiện đại thường cần một đường băng hoặc một mặt phẳng để dễ dàng cất cánh và hạ cánh. Đối với một con chim, hầu như mọi nơi đều là nơi hạ cánh tiềm năng, ngay cả trong các thành phố.

Ngay cả những robot tiên tiến nhất cũng không thể có khả năng nắm bắt của động vật khi tiếp xúc với các vật thể có hình dạng, kích cỡ và kết cấu khác nhau. Vì vậy, các nhà nghiên cứu đã thu thập dữ liệu về cách Gary và hai loài chim khác hạ cánh trên các loại bề mặt khác nhau, bao gồm nhiều loại nhánh cây tự nhiên và nhánh cây nhân tạo được phủ trong bọt, giấy nhám và Teflon.

Điều này không giống với việc yêu cầu một vận động viên thể dục dụng cụ Olympic hạ cánh trên các thanh cao được phủ bằng Teflon mà không cần dùng tay đánh bóng. Tuy nhiên, những con vẹt đã tạo ra những thứ dường như không thể đối với con người một cách dễ dàng.

Khi chúng ta nhìn vào một người đang chạy, một con sóc nhảy hoặc một con chim bay, rõ ràng chúng ta phải đi một chặng đường dài trước khi công nghệ của chúng ta có thể đạt được tiềm năng phức tạp của những con vật này, cả về hiệu quả và khả năng kiểm soát thể thao. Thông qua việc nghiên cứu các hệ thống tự nhiên đã phát triển qua hàng triệu năm, chúng ta có thể đạt được những bước tiến to lớn đối với việc xây dựng các hệ thống với khả năng chưa từng có.

Các nhánh cây trong nghiên cứu này không phải là loại phổ biến được bầy bán ở ngoài cửa hành dành cho thú cưng. Các nhà nghiên cứu đã chia chúng thành hai, theo chiều dọc, tại điểm gần đúng với tâm của một con vẹt.

 

Mức độ mà những con chim quấn ngón chân của chúng và cuộn tròn móng vuốt của chúng khác nhau tùy thuộc vào những gì chúng gặp phải khi hạ cánh. Trên các bề mặt gồ ghề hoặc bẩn thỉu – chẳng hạn như bọt cỡ trung bình, giấy nhám và gỗ thô – chân của chúng có thể tạo ra lực bóp cao với rất ít sự trợ giúp từ móng vuốt của chúng. Trên những nhánh cây khó nắm bắt nhất – gỗ tơ tằm, Teflon và bạch dương lớn – những con chim cuộn tròn móng vuốt của chúng nhiều hơn, kéo chúng dọc theo bề mặt nhánh cây cho đến khi chúng có chỗ đứng an toàn.

Độ bám thay đổi này cho thấy rằng, khi chế tạo robot hạ cánh trên nhiều bề mặt khác nhau, các nhà nghiên cứu có thể tách rời sự kiểm soát tiếp cận hạ cánh khỏi các hành động cần thiết cho một lần chạm thành công.

Các phép đo của họ cũng cho thấy những con chim có khả năng định vị lại móng vuốt của chúng từ một vết lồi lên hoặc hố có thể nắm được đến một cái khác chỉ trong 1 đến 2 mili giây (Để so sánh, con người mất khoảng 100 đến 400 mili giây để chớp mắt).

Các phòng thí nghiệm Cutkosky và Lentink đã bắt đầu mô tả cách thức các con vẹt cất cánh từ các bề mặt khác nhau. Kết hợp với công việc trước đây của họ khám phá cách con vẹt điều hướng môi trường của chúng, nhóm hy vọng những phát hiện này có thể dẫn đến những con robot bay nhanh nhẹn hơn.

P.T.T (NASATI), theo https://www.sciencedaily.com/releases/2019/08/190806131451.htm